Có một tình yêu ngọt ngào là điều mà ai cũng đều tha thiết mong đợi. Thế nhưng, để tìm được một nửa của đời mình thì lại khác, bởi kết hôn là việc mà chúng ta chẳng thể nắm quyền chủ động, đôi khi muốn cũng chưa chắc đã được mà không muốn cũng vẫn phải làm.
- Đẹp là một chuyện nhưng nụ cười rạng ngời còn giúp nhan sắc của các mỹ nhân nâng hạng
- Điểm danh những idol có đôi môi gợi cảm nhất xứ Hàn
Nhiều người cho rằng: “hôn nhân là do số phận an bài, là kết tinh của tình yêu”. Cũng đúng, hôn nhân là kết quả của những năm tháng yêu đương hạnh phúc đong đầy, là thành quả cố gắng vun vun, đắp đắp lên một tương lai thật đẹp của những cặp đôi yêu nhau. Dĩ nhiên, họ phải đủ kiên trì và nhẫn lại, đủ tỉnh táo để không nới lỏng tay ra dù chỉ trong khoảnh khắc nếu không muốn tình yêu của mình bị lãng quên và sớm tan vỡ.
Với con gái, khi yêu họ thường phải đắn đo lựa chọn giữa nhiều việc để tìm kiếm cho mình một người phù hợp. Nhưng có lẽ, quan trọng nhất vẫn là người ấy có yêu mình và đối xử tốt với mình suốt cuộc đời hay không? Người ấy có đủ khả năng đem lại cho mình một cuộc sống ấm no hạnh phúc về sau? Nếu người con trai nào có đủ những yếu tố ấy ắt hẳn sẽ là người chồng mà mọi cô gái muốn lấy.
Thế nhưng, đàn ông họ lại nghĩ khác. Yêu và lấy làm vợ là hai ranh giới hoàn toàn tách biệt. Đôi khi chỉ vì muốn chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, có sở thích chinh phục nên họ tìm đến những cô gái thách thức khả năng của mình để yêu, để khám phá và để khẳng định mình. Đôi lúc, một người con gái là chưa đủ với họ, họ muốn tự mình tạo lên nhiều lựa chọn bằng cách họ sẽ để hơn hai người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời mình. Nhưng khi cưới thì lại khác, bỏ qua những yêu cầu khắt khe, họ chỉ cần một người con gái đảm đang, biết chăm lo gia đình, luôn sáng suốt và biết cách xoay sở trong mọi tình huống gặp phải trong đời sống. Cũng vì thế mà tôi dù muốn hay không cũng phải thừa nhận rằng: “Em có thể là một người vợ tốt… Còn người yêu thì không!”.
Em này!
Không biết hôm nay là ngày thứ bao nhiêu ta quen nhau rồi nhỉ? Anh cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ đó là một buổi sáng đầu tuần, anh tới thăm đứa em gái phải nhập viện do suy kiệt sức khỏe để rồi tình cờ gặp em – Cô Điều dưỡng viên với dáng người nhỏ nhắn cùng gương mặt tươi sáng rạng ngời khiến anh không thể không chú ý tới, khiến cho một chàng trai 24 tuổi, đủ trưởng thành để biết rằng cái người ta gọi là tình yêu sét đánh là khó có thể xảy ra trên cuộc đời vốn dĩ tấp nập những lo toan này….. thế nhưng giờ anh lại mong mình được như thế!
Và rồi bằng một vài “mánh khóe” cuối cùng anh cũng có được Facebook và số điện thoại của em. Sau một tuần kiên trì nhắn tin, gọi điện tán tỉnh thì anh và em cũng đã có thể trở thành bạn. Cũng vì công việc của em hơi đặc thù nên có vẻ thời gian em rảnh dường như rất ít, anh cũng hiểu làm Điều dưỡng viên tại một Bệnh viện lớn như vậy, phải đón tiếp hàng trăm nghìn bệnh nhân mỗi ngày thì thậm chí thời gian để ngồi uống ngụm nước có vẻ cũng là điều rất khó.
Tuy Anh không phải là một hot boy như những cậu bé thành thị nơi em đang sống, anh cũng chẳng phải là một người đàn ông tài giỏi, thành đạt và đa tài…anh chỉ đơn thuần là một thằng con trai bình thường mang theo tính cách và suy nghĩ hơi đặc biệt một chút. Ừm thì, cũng có nhiều người theo đuổi anh, đôi khi cũng hay nhận được những lời tỏ tình từ người con gái khác nhưng anh lại chẳng thể tin tưởng và chấp nhận để rồi cuối cùng anh lại cố gắng đẩy người ta ra xa khỏi mình. Vậy mà lần này anh không làm thế được với em, lần này anh lại tin vào những cảm giác mơ hồ, tin vào sự quan tâm mà em dành cho anh qua những tin nhắn vội vàng, tin vào cái thứ tình cảm trước giờ anh cho là “thứ tình ảo”.
Cũng chẳng biết có phải do duyên trời sắp đặt hay không mà nơi em làm việc lại là Bệnh viên Y học cổ truyền Trường Giang thuộc Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur nơi mà anh đang công tác. Cũng chính vì thế mà không ít lần, vì muốn được gặp em, được nhìn thấy em mà anh dù không phải trách nhiệm của mình cũng “cố sống cố chết” xin bằng được cấp trên cho đảm nhận vai trò dẫn các em sinh viên đang học Cao đẳng Y Dược tại Trường đến viện để thực tập.
Với những cặp đôi yêu nhau họ thường có những buổi hẹn hò đi ăn tối, xem phim, tản bộ hay đi mua sắm. Còn anh và em thì không thể, công việc mà em lựa chọn không cho em được có thời gian thoải mái vui chơi như bao người con gái khác. Cả thanh xuân của em dùng để dành cho những mảnh đời bất hạnh, cho những người già leo đơn và những đứa trẻ tội nghiệp. Vẫn biết sự hi sinh ấy là vô cùng cao cả, thế nhưng đôi lúc anh vẫn chẳng khỏi chạnh lòng.
Chắc hẳn từ khi quen anh em còn trở lên bận rộn hơn nữa? Còn anh thì mọi thứ gần như đang đảo lộn hoàn toàn. Trước đó, mỗi khi tan giờ làm anh lại về nhà tắm rửa rồi tụ tập bạn bè đi chơi đâu đó nhưng từ khi quen em, anh chẳng còn thiết tha gì ngoài việc chờ đợi tới đêm khi em tan ca trực để được nói chuyện cùng em, dù cũng chỉ có vài tin nhắn rồi cả 2 lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.
Đôi lúc anh tự hỏi: Có phải là anh đang quá vội vàng không nhỉ? hay em quá xinh đẹp và cuốn hút khiến con tim anh không thể cưỡng lại được? hoặc cũng có thể do anh đang ngộ nhận cho một thứ cảm xúc ảo tưởng? Bao nhiêu câu hỏi anh đặt ra, bao nhiêu lần anh nằm tự giải đáp cho chính suy nghĩ của mình rồi lại thở dài và mỉm cười khi nhận ra…cuộc sống của em quá bận rộn để anh có thể chen ngang vào.
Thế nhưng cái suy nghĩ ấy trong anh cứ dần biến mất sau mỗi lần chứng kiến cảnh em chăm lo cho người bệnh. Từng cử chỉ lời nói ân cần, dịu dàng khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thán phục. Thậm chí nhiều người còn vui đùa nói rằng: “Chàng trai nào mà lấy được người con gái như em thì chẳng bao giờ phải lo ốm đau, bệnh tật. Cứ nhìn cách em chăm sóc cho người bệnh thì biết”.
Vì thế
Hứa với anh là đừng vội vàng đến rồi lại vội vàng ra đi một cách quá nhanh em nhé. Hãy cứ mãi ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời này bởi anh tin rằng: “Tuy em không phải là mẫu người yêu lý tưởng nhưng lại là một người phụ nữ tuyệt vời mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lấy làm vợ.”