Từng nghĩ bác sĩ là nghề đầy màu hồng, lương cao nhưng sự thật thì nghề Y có quá nhiều khó khăn, vất vả ấy vậy mà bác sĩ chúng tôi vẫn nguyện cống hiến cả đời để chữa bệnh cứu người.
- Nghề Y tuy áp lực nhưng lắm khi cũng cười ra nước mắt
- Sinh viên Cao đẳng Y Dược tay nghề giỏi sẽ có thu nhập cao
- Chàng trai học Cao đẳng Y Dược trải lòng về con đường đến nghề Y
Nghề Y cũng đầy vất vả và gian truân
Nuôi dưỡng ước mơ khoác trên mình màu áo Blouse trắng
Lần đầu tiên tôi có ấn tượng sâu đậm về chiếc áo blouse trắng, là khi phải nhập viện để điều trị sốt cao. Cô bác sĩ bệnh viện tuyến huyện, với chiếc áo blouse trắng, kèm với chiếc ống nghe, hiện lên dịu dàng như một thiên thần. Và thiên thần áo trắng ấy đã chữa cho tôi hết đau, và khỏi bệnh. Lúc đó tôi cảm thấy rất khâm phục và coi cô làm thần tượng của mình. Và cũng từ lần ấy, tôi đã tâm sự với mẹ rằng tôi sẽ nuôi hy vọng sau này học y để ra trường làm bác sĩ.
Ký ức về màu áo trắng tinh khiết của cô bác sĩ bệnh viện huyện năm nào đã khiến tôi có thêm động lực để thi đậu vào trường Y. Ròng rã 6 năm trên giảng đường Đại học, tôi tốt nghiệp ngành Bác sĩ đa khoa và ra trường nhanh chóng có việc làm ở bệnh viện tuyến Trung Ương, tôi đã từng nghĩ mình đã đạt được tất cả.
Cuộc sống của những người bác sĩ cũng cần lo cơm áo gạo tiền
4 năm trước, khi mới vào nghề tôi tự hào và mơ mộng lắm. Nghĩ bác sĩ lương cao, nghĩ làm Bác sĩ nhàn hạ, chỉ cần chữa bệnh cứu người là vui rồi không cần gì cả. Nhưng giờ suy nghĩ ấy đã thay đổi.
Sự nghiệp chữa bệnh cứu người đương nhiên là quan trọng và là một nghĩa vụ thiêng liêng cao cả, tuy nhiên giờ đây tôi nhận ra mỗi người bác sĩ hay những thầy thuốc tư vấn cũng cần phải lo cơm áo gạo tiền và lo cho gia đình họ nên đôi khi họ cũng cần phải có chút tư lợi và điều đó cũng xứng đáng khi công sức họ bỏ ra để có kiến thức chữa bệnh cứu người là điều đương nhiên.
Thế nên tiền đối với tôi giờ đây thực sự quan trọng. Chỉ khác nhau một điều là các bạn kiếm tiền từ việc kinh doanh mỹ phẩm, quần áo, đồ ăn… còn tôi đang sử dụng chất xám của mình để chữa bệnh cứu người, và bạn có biết những người Bác sĩ hàng ngày phải đấu tranh với tử thần để giành lại “mạng sống” cho bạn được trả mức lương như thế nào không? Con số đó không quá ít, nhưng cũng chẳng đủ để tôi không lo nghĩ về cuộc sống, cơm áo gạo tiền, vợ con gia đình…
Ngày nay khi truyền thông phát triển, chuyện của một người bỗng nhiên trở thành câu chuyện của nhiều người, trên bất cứ phương tiện truyền thông tin tức Y tế Giáo dục nào bạn cũng có thể tiếp xúc với những thông tin đang diễn ra hàng ngày. Chuyện về những bác sĩ vì đồng tiền mà chèn ép người nhà bệnh nhân, chuyện về những em bé chết sau tiêm vacxin, thiếu nữ gãy xương phải cưa đôi chân của mình, chuyện về những hành vi ứng xử thiếu nhân văn trong bệnh viện nơi mà những con người cần nhất là sự sẻ chia và tình thương. Phải chăng chính những câu chuyện đó làm bạn mất niềm tin vào chúng tôi?
Vẫn có những con người âm thầm cống hiến hết sức mình cho nghề Y
Đánh đổi tất cả để theo đuổi và cống hiến cho nghề Y
Khi các bạn đang trong độ tuổi ăn chơi, hưởng thụ quãng thời gian đẹp nhất của trẻ thì chúng tôi đang phải miệt mài học trên giảng đường đại học, bận rộn với những kỳ thi, khi các bạn đang hẹn hò yêu đương hạnh phúc thì chúng tôi phải trực viện thâu đêm và chứng kiến những cảnh đau thương trong nhà xác. Để có đủ kiến thức kỹ năng trở thành một bác sĩ giỏi chữa bệnh cứu người chúng tôi đã phải nằm gai nếm mật không biết bao nhiêu ngày.
Tôi đã làm việc ở bệnh viện cũng được trên 4 năm. Thứ tôi ám ảnh nhất không phải máu không phải vết thương của người đang nằm trên cáng, mà là những giọt nước mắt của người nhà bệnh nhân, khóc vì thương người thân, khóc vì bất lực sẽ lấy đâu ra tiền làm phẫu thuật. Có nhiều bạn cho rằng bác sĩ là những người khó gần tự cao tự đại, không bao giờ thấy nét mặt hòa nhã vui vẻ. Vậy bạn đã bao giờ thử tưởng tượng ra những áp lực mà chúng tôi đang gánh trên vai mỗi ngày khi phải đối mặt với áp lực công việc và bệnh nhân. Vì chính vì những lý do trên nên chúng tôi mới trở nên như vậy.
Cuối cùng tôi sẽ vẫn sống quyết tâm và đam mê làm Bác sĩ. Nó không chỉ là cái nghề mà đã trở thành cái nghiệp của tôi rồi, mà nghiệp thì làm sao có thể bỏ được. Xác định theo nghề đến cuối đời, chịu bao khó khăn vất vả tôi cũng cam lòng nhưng chỉ mong mọi người có thể thấu hiểu cho những cống hiến, đánh đổi của các bác sĩ chúng tôi mà từ đó bớt đi những lời nói khiếm nhã là tổn hại đến những người làm nghề Y cao quý.
Nguồn: Cao đẳng Y Dược