25 tuổi nhận ra có những thứ thật sự quan trọng đó là đam mê, là còn tuổi trẻ, là cả tương lai sự nghiệp phía trước. Cô gái học Cao đẳng Điều dưỡng như tôi nên theo con đường nào? Thật sự thấy chênh vênh…
- Tâm sự của cô sinh viên năm cuối Cao đẳng Dược
- Kinh nghiệm làm nghề Điều dưỡng qua chia sẻ của những người đi trước
- Suy nghĩ của một tân sinh viên Cao đẳng Điều dưỡng về nghề thầy thuốc
Ở độ tuổi 25 khiến chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều thứ
Chợt nhận ra, tôi đã 25 tuổi rồi đấy! 25 như chặng đường đầy thử thách mà không ai muốn đi qua. Những khó khăn là hàng ngàn câu hỏi bủa vây:” Ra trường rồi có nên đi làm luôn không? Hay đi tìm một nửa kia? Tự hỏi chính bản thân mình: đâu là điều quan trọng nhất bây giờ”
Tôi là vừa học xong văn bằng 2 Cao đẳng điều dưỡng cũng vừa bước qua tuổi 25, cái tuổi đến lúc đối mặt với vô vàn sự lựa chọn. Tuổi 25 thực sự là cơn ác mộng, khi bạn vừa ra trường không biết nên kiếm tiền hay kiếm tình. Lo lắng không? Có chứ! Đau đầu không? Có chứ!
Tôi 22 – ra trường với gánh nặng thất nghiệp khi cầm bằng cử nhân kinh tế trong tay. Tôi 25 chẳng còn thế nữa, sau 1 năm không tìm được việc làm tôi đã quyết học Văn bằng 2 Cao đẳng Điều dưỡng Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur. Cầm tấm bằng Cao đẳng điều dưỡng trong tay, tôi được người ta săn đón nhiệt tình, quẳng gánh lo “thất nghiệp”, nhưng lại đối mặt với nỗi lo bị gán danh “gái ế”. 25 tôi già hơn một tuổi, lại càng kết bạn với im lặng nhiều hơn. Nhiều khi muốn khóc nhưng lại nghĩ phải mạnh mẽ nhiều hơn.
Tôi 23- không kiếm được việc làm ưng ý bố mẹ bảo học thêm văn bằng 2 Cao đẳng Y Dược ngành điều dưỡng rồi tính sau. Tôi 25, bố mẹ tôi bảo năm nay nhớ dắt người yêu về nhà nhé. Hàng xóm đi đâu cũng có người hỏi bao giờ lấy chồng, ra trường rồi yên bề gia thất là xong. À! Thì ra tôi đã 25 rồi đấy.
Đã từng nghĩ mình sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì. Nhưng không phải, bỗng nhiên đến tuổi 25 có quá nhiều trăn trở. Tôi không sợ thất nghiệp vì học Điều dưỡng viên ra trường công việc hàng dãy, lương trên chục củ là chuyện bình thường. Tôi không sợ thất tình vì mối tình đầu đã dạy cho tôi nhiều bài học để đạt đến trình độ “sát thủ tình trường” rồi. Vậy tuổi 25, tôi lo gì? Tôi sợ gì?
Tôi lo không cân bằng được cuộc sống và công việc. Giá như “tình- tiền” không cùng tồn tại 1 thời điểm thì tôi đâu phải đau đầu thế này. Điều dưỡng viên luôn là niềm mơ ước, hối thúc tôi nỗ lực hàng ngày. Giờ đây cơ hội rộng mở trong tay, tiền bạc sáng lạn nhưng tôi lại chập chừng không nắm lấy. Liệu đi làm rồi, chạy theo sự nghiệp rồi liệu còn có thời gian để đi tìm “tình”. Tôi nên làm gì trước?
Tuyển sinh văn bằng 2 Cao đẳng Điều dưỡng năm 2017
Có những ngày hàng chục Bệnh viện mời tôi đến làm việc, vui mừng có nhưng lại dè chứng. Tôi sợ khi đi làm rồi, tôi không có thời gian kiếm gấu nữa, suốt ngày đâm đầu cắm cổ vào công việc. Vậy nên, tôi lại tự cho phép bản thân từ bỏ “cơ hội ngàn vàng đó’ bằng cách nằm “đấu tranh tư tưởng”
Năm tôi 22 khi làm hồ sơ đăng kí học văn bằng 2 Cao đẳng Y Dược Hà Nội, có người nào đó đã nói với tôi 25 chính là ác mộng của cuộc đời. Lúc đó, tôi chẳng tin và thấy nó vẫn còn quá xa vời. Bây giờ thì thật sự thấy 25 đáng sợ. Chỉ muốn trở lại ngày 18. Giờ bước trên con đường, một cơn gió nhẹ thoáng qua, cũng có thể khiến mình đổ ngã. Tuổi 25 sao chênh vênh đến thế, không biết mình cần gì: Tương lai hay tuổi trẻ?
Bố mẹ tôi hay so sánh tôi với những bạn 25 khác:” Con bé ấy tháng kiếm được chục triệu. Đứa A có chồng làm trưởng phòng, giám đốc, nó có con rồi kìa. Bạn kia có công việc ổn định rồi…. Còn mày thì sao?”
À! Thực ra nếu tôi theo đuổi sự nghiệp làm điều dưỡng viên thì lương tháng chục triệu có là gì. Nhưng kiếm được tiền, có công việc thì người yêu, chồng tương lai sẽ thế nào. Tôi 25 chả phải áp lực công việc nhưng là sự đấu tranh tư tưởng không lối thoát:
Tôi muốn hỏi:” Tuổi 25 của các bạn như thế nào?”
Còn 25 tuổi của tôi là những ngày chênh vênh có thể gục ngã bất cứ khi nào. Con người ta mất tình không sợ, mất tiền không lo, nguy hiểm nhất là mất phương hướng. Đứng giữa vô vàn sự lựa chọn, ngã năm ngã 7 cuộc đời mà không biết mình sẽ đi đâu, ưu tiên việc nào?
25 là những ngày ngột ngạt đến mức khó thở nhưng chẳng biết tìm ai? Những ngày chỉ có một mình đối mặt với tất cả. Ai bảo 25 là đẹp nhất chứ? 25 chỉ là những ngày “đấu tranh” đến mệt mỏi.