Tôi thấy các bạn trẻ bây giờ băn khoăn khi chọn nghề nên viết câu chuyện có thật của đời mình mong các bạn có cái nhìn đúng, đừng nghĩ làm bác sĩ là sướng.
- Giật mình trước mức lương thấp hơn cả thợ xây của bác sĩ
- Nỗi đau day dứt của Bác sĩ khi nhìn đứa trẻ ung thư lìa xa cuộc đời
- Cậu học trò nghèo mơ ước trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ
Nếu được chọn lại tôi sẽ không chọn nghề Bác sĩ
Trước thực tế nhiều thí sinh lựa chọn y, có bạn tốt nghiệp Cao đẳng Y Dược nhưng vẫn muốn liên thông lên Đại học Y làm bác sĩ, tôi sẽ chia sẻ câu chuyện đời mình để bạn trẻ hiểu, đưa ra quyết định đúng đắn.
Tôi sinh ra ở một vùng quê, nhà nghèo lắm, là con thứ 8 trong gia đình. Tuổi thơ tôi lớn lên tự nhiên như cây cỏ. Tôi thích làm Bác sĩ từ khi chưa đi học vỡ lòng. Thời đó ở quê không mấy người đỗ đạt y ngay từ năm đầu, có người thi 3-4 lần mới đỗ nên tôi biết phải cố gắng học lắm. Tôi đã nỗ lực như vậy suốt các năm trung học phổ thông và may mắn đã không mỉn cười với tôi, và cuối cùng tôi làm hồ sơ xét tuyển Cao đẳng Y Dược ở một Trường trên Quận Thanh Xuân, Hà Nội.
Trong thời gian học Cao đẳng Y Dược, lúc nào tôi cũng bị áp lực phải học lấy điểm cao vì lúc ấy bắt đầu có một số bạn phải đóng học phí, cứ hết một học kỳ là xét lại. Nhà nghèo mà phải đóng học phí thì chỉ có về quê. Tôi chẳng dám yêu ai suốt 2 năm Cao đẳng, đến năm thứ 3 có một anh gia đình cũng nghèo như nhà mình học Văn bằng 2 Cao đẳng Y Dược, cũng cho anh ấy đi trực, đi học cùng để hiểu về nghề của mình. Anh ấy có vẻ thích, tự hào về công việc của người yêu, cũng thấu hiểu… Thế là yêu, sau 4 năm nữa thì cưới, tình đầu cũng là tình cuối, chồng tôi giờ đó. Nghĩ đến giờ tôi vẫn xót xa.
Ra trường, tôi về quê xin việc, tưởng về quê là dễ, nhưng họ bảo không có chỉ tiêu, Tôi lang thang làm các kiểu để kiếm tiền nuôi thân, luôn đau đáu là sẽ xin làm Điều dưỡng viên. Chồng cũng không muốn vợ làm bác sĩ, muốn vợ làm nghề khác, làm giờ hành chính bình thường không đi trực. Thế là cãi nhau suốt, suýt bỏ nhau.
Đi trực thì mang con gửi bố mẹ đẻ trông, về sau ông bà đi vắng thì ôm con theo đến bệnh viện, biết là sai nguyên tắc mà vẫn phải làm thế. Con ngủ trên giường, mẹ ra khám cấp cứu bệnh nhân. Con ngủ mê ngã lăn xuống đất chảy cả máu mồm, sưng u đầu, hôm sau về chồng xót con lại mắng vợ. Những năm tháng ấy sống trong nhà mà cứ luôn cúi mặt, thấy mình vô tích sự, kiếm ít tiền chẳng có tiếng nói nên cũng buồn.
Tính đến giờ ngoài năm học đại học thì mình đi học tập trung, liên tục khoảng 5 năm nữa. Mà đi học thì chỉ có lương cứng, mất hết phụ cấp ngành 40% nên biết thân phận kiếm tiền ít thì phải tiết kiệm. Tôi làm hết việc nhà, tự dạy con học chứ không dám đi thuê. Cũng định làm phòng khám tư nhưng lo vừa thuê nhà, đi học, chăm con liệu có kham nổi không, hay là lỗ vốn. Mà cái vụ làm tư ngoài khả năng chuyên môn thì cũng cần may mắn thì mới thành công.
Tuyển sinh Cao đẳng Y Dược Pasteur
Bây giờ, tôi gần 28 tuổi rồi, không giàu nhưng cũng chẳng nghèo như xưa, niềm vui duy nhất của nghề là chữa được bệnh cho người thân, cho nhiều người bệnh nhưng cũng có bệnh nhân hoặc người nhà quá đáng, tuy ít. Giờ buồn thì cũng chẳng thay đổi được gì nghề đã chọn nữa. Đôi khi tự nhủ nếu lúc trước học Cao đẳng Điều dưỡng làm Y tá thôi có phải đỡ áp lực hơn không,?
Tôi không biết ai làm bác sĩ mà giàu, chứ học Y làm Bác sĩ không phải giàu về tài chính mà giàu về áp lực, stress lắm. Đứa nào bỏ đi làm buôn hoặc học Văn bằng 2 ngành Dược về kinh doanh Dược phẩm thì còn khá, chứ làm bác sĩ thì như tôi đây tự nhận thấy mình chưa trọn vẹn với gia đình, con cái. Thế nên con trai đầu không tôi sẽ không cho nó làm Bác sĩ, mà cũng chẳng cho học Đại học, tốt hơn nên học Cao đẳng Dược làm Trình Dược viên cho nhàn.
Chồng mình thì mình không dám trách mình vì anh ấy phải lo làm kinh tế cho mình được đam mê nghề là may rồi, chồng mắng cũng phải chịu. Nếu có kiếp sau nhất định mình không làm bác sĩ nữa thà làm Điều dưỡng hoặc Dược sĩ còn hơn. Các bạn nào là nữ làm bác sĩ thì phải được bạn đời thấu hiểu, chia sẻ không thì cực lắm. Chồng tôi khi yêu cũng hiểu, chia sẻ đấy, nhưng đến lúc sống cùng chắc thấy cực quá, làm khổ lan sang người ta nên người ta nản. Đừng lầm tưởng làm bác sĩ mà sướng nhé.