Tôi nghĩ, vợ chồng làm chung Bệnh viện đã là khó ăn khó nói, huống chi bây giờ cô ấy làm Trưởng khoa Dược, phó giám đốc bệnh viện trực tiếp quản lý tôi mới là nỗi khổ.
- Nỗi ám ảnh của cô gái trường Y mỗi khi về quê ăn tết
- Gái 30 tuổi còn son nhờ học Văn bằng 2 Cao đẳng Dược
- Gái ngành Y sự nghiệp càng lên cao, tình duyên càng trắc trở
Khốn khổ khi lấy vợ làm Trưởng khoa Dược Bệnh viện (ảnh minh họa)
Cách đây mấy ngày, Bệnh viện tôi họp đánh giá nhân viên cuối năm gồm toàn bộ Bác sĩ, Điều dưỡng, Dược sĩ….. Khổ nỗi Phó Giám đốc Bệnh viện, Trưởng khoa Dược, người lãnh đạo trực tiếp buổi họp lại chính là… vợ tôi. Sau khi mỗi thành viên tự đánh giá năng lực của mình, vợ tôi nhận xét từng nhân viên một. Đến lược tôi, vợ tôi tằng hắng mấy cái rồi mới phán: “Anh Minh, về cách xử lý tính huống, giao tiếp, tư vấn cho bệnh nhân làm tốt nhưng chưa chủ động trong công việc và phối hợp tốt với Bác sĩ, Điều dưỡng khác. Tôi chỉ đánh giá anh ấy ở mức độ hoàn thành công việc và nhưng chưa có sự phối hợp với mọi người, tôi không muốn thấy tình trạng này vào năm sau”. Sau lời nhận xét của vợ, tôi rất xấu hổ với mọi người trong Bệnh viện nhất là với mấy em vừa tốt nghiệp Cao đẳng Dược vừa vào làm mà tôi là người hướng dẫn. Nhưng biết làm sao hơn vì cô ấy đã nói đúng.
Ta nói, đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Ngày trước tôi ghét lấy vợ cùng Bệnh viện lắm nhưng trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại quen ngay Thu, cô Dược sĩ trước kia cũng học Cao đẳng Dược rồi liên thông lên Đại học, là người khéo giao tiếp lại xinh xắn. Những tưởng khi cưới Thu về làm vợ, cô ấy sẽ từ bỏ công việc ở Bệnh viện để về nhà mở quầy thuốc chăm sóc chồng con. Vậy mà vợ tôi lại bảo: “Em muốn đi làm ở Bệnh viện, muốn phát triển sự nghiệp chứ ở nhà buồn lắm”. Thú thật nhà vợ tôi rất khá giả, cô ấy lại là con một nên gia đình có đủ điều kiện để cô ấy khỏi phải gì mà vẫn sống đầy đủ nhưng không vì thế mà cô ấy ỉ lại. Cô ấy thích làm việc và luôn làm việc thật nghiêm túc. Tôi và cô ấy tuy cùng xuất phát điểm là Dược sĩ lâm sàng ở Bệnh viện nhưng cô ấy đã nhanh chóng leo lên ghế trưởng khoa Dược sau đó là phó giám đốc Bệnh viện quản lý toàn bộ nhân viên, trong đó có cả tôi.
Bệnh viện tôi làm việc theo quy trình và mỗi người đảm nhận một chức năng nhiệm vụ và người phụ trách trực tiếp bộ phận nhân viên y tế nào thì phải chịu trách nhiệm về đội ngũ nhân viên của khâu ấy. Chính vì vậy mà mỗi khi bệnh nhân phàn nàn trong đường dây nóng về thái độ phục vụ, tư vấn, hướng dẫn sự dụng thuốc thì những thông tin đó đều được chuyển trực tiếp đến Trưởng khoa Dược cũng chính là vợ tôi. Có hôm, tôi bị bệnh nhân phàn nàn, vợ gọi tôi lên phòng để khiển trách. Trong khi tôi cười hê hề lý giải với cô ấy lý do này, lý do nọ thì cô ấy nghiêm mặt: “Anh làm việc kiểu này chắc vài bữa Bệnh viện cũng được báo chí cho lên trang đầu, rồi sớm muộn cũng phải đóng cửa”
Mọi việc làm của tôi đều bị vợ quản lý
Tôi càng khổ hơn vì từ ngày làm lính của vợ, mọi hoạt động của tôi đều bị vợ quản lý. Lịch trình công việc, giờ giấc làm việc vợ tôi đều nắm rõ. Nhiều lúc tôi muốn đi chơi gặp bạn bè mà đã bị vợ rào trước “Chiều nay anh sẽ hướng dẫn các em thực tập sinh Văn bằng 2 Cao đẳng Dược vừa mới đến khoa mình, các bạn đó học trường anh ngày trước đấy nên anh hãy tỏ ra là một Dược sĩ chuyên nghiệp nhé, đứng làm mất mặt trường”. Thử hỏi sao tôi có thể làm việc về sớm mà đi chơi, nhậu nhẹt với bạn bè nếu không có sự đồng ý của cô ấy.
Có điều vợ tôi không bao giờ đem việc công ty về nhà để càm ràm tôi mặc dù tôi có gây ra chuyện động trời gì đi nữa. Nếu muốn khiển trách, cô ấy luôn mời tôi lên phòng làm việc trong giờ hành chính. Ngoài thời gian làm việc ở Bệnh viện, khi về nhà, vợ tôi luôn đóng trọn vai trò người vợ, người mẹ. Sau giờ làm, cô ấy lao về nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, phụ tôi dạy dỗ các con, lo cho tôi và các con như một “thượng đế”. Những hôm phải hướng dẫn các em thực tập về muộn là y như rằng trưa hôm đó, cô ấy tất tả về nhà chuẩn bị bữa ăn chiều cho cả gia đình. Nhiều lúc có chuyện bất đồng quan điểm ở Bệnh viện, tôi bực mình đem về nha trao đổi thì cô ấy nhẹ nhàng bảo: “Đừng đem việc ở Bệnh viện vào gia đình mình anh à, em chỉ muốn em làm vợ anh, làm mẹ các con mà thôi”.
Đó, cũng nhờ vậy mà tôi được an ủi phần nào chứ nếu không thì tôi chết mất. Nhưng sống dưới trướng của vợ nhiều khi tôi thấy rất khổ tâm. Có ai rơi vào hoàn cảnh giống như tôi không?
Nguồn: caodangyduoc.com.vn