Bức thư của một Điều dưỡng viên đang làm việc tại một bệnh viện Tỉnh đã khiến người đọc vô cùng xúc động, qua đó nhiều người cũng hiểu rõ hơn về sự hi sinh thầm lặng trong nghề Y.
- Bác sĩ, Dược sĩ và Điều dưỡng viên: Ai là người quan trọng nhất?
- Theo đuổi nghề Điều dưỡng viên, tình yêu và tiền bạc sẽ theo đuổi bạn
- Nuôi con thành Điều dưỡng viên, người mẹ điên khiến cả thế giới cảm phục
Bức tâm thư đẫm nước mắt của nàng Điều dưỡng viên
“Một mình trong căn phòng tối, tôi ôm con đang ốm mà khóc nức nở. Đúng rồi, con bị bệnh mà đưa con vào bệnh viện để người khác tiêm, thăm khám cũng có nhiều nỗi lo sợ, không yên tâm. Và dù chúng tôi – những người làm Điều dưỡng viên, y tá, Dược sĩ, Bác sĩ… có cố gắng thế nào đi nữa cũng không bao giờ làm vừa lòng bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân. Vì thế tôi càng ra sức cố gắng chăm lo, làm trong nghĩa vụ thì càng bỏ bê gia đình, con cái của mình.
Khi còn là một nữ sinh Cao đẳng Điều dưỡng, tôi luôn bị ấn tượng bởi hình ảnh một cô y tá hiền hòa trẻ trung, được chăm sóc giúp đỡ cho mọi người, được bệnh nhân yêu quý và bày tỏ lòng biết ơn..và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Chính vì điều đó mà tôi ao ước sau này mình trở thành một Điều dưỡng viên. Thế nhưng khi ước mơ đó trở thành sự thật, thì đó lại là quyết định khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời của mình. Giá mà tôi đã lựa chọn một nghề khác, giá như…
Khối lượng công việc và áp lực quá lớn của một Điều dưỡng viên
Thời gian làm việc mỗi ngày của tôi không phải theo giờ hành chính là 8 tiếng mà thực tế phải lên tới 10, 12 tiếng có khi 16/24 tiếng là chuyện bình thường. Nhiều hôm còn không được về nhà vì vướng ca trực hay phải chăm sóc cho bệnh nhân. Công việc hàng ngày của tôi là chăm sóc bệnh nhân, phát thuốc, tiêm cho người bệnh, tiếp đón và hướng dẫn người bệnh làm thủ tục hành chính, quản lý buồng bệnh và công tác vệ sinh… công việc thì vô vàn không sao kể hết. Lúc bệnh nhân thức thì phải chăm sóc, khi họ ngủ thì phải trực thâu đêm.
Với ngần ấy công việc mỗi ngày, khi vác thân xác về tới nhà, hôm nào tôi cũng mệt rã rời. Nhiều đêm vắt tay suy nghĩ, sao mình lại lựa chọn con đường này? Số tiền lương hơn nhận được có quá ít ỏi so với công sức bỏ ra và áp lực đang phải gánh chịu. Với người phụ nữ bình thường, chỉ chăm sóc cho chồng ốm con đau thôi cũng đã mệt lử, bận tối tăm mặt mũi rồi, huống chi hành ngày Điều dưỡng viên phải tiếp vài chục bệnh nhân, vừa tiêm cho người nọ, vừa phát thuốc cho người kia, vừa làm giấy nhập viện, hướng dẫn thủ tục, lên kế hoạch chăm sóc…
Nhưng có lẽ điều không chỉ tôi mà bất kì ai trong ngành Y tế cũng phải canh cánh bên lòng mỗi khi đến bệnh viện là làm thế nào để chăm sóc sức khỏe, đảm bảo an toàn mau chóng khỏi bệnh cho hàng chục, hàng trăm người bệnh. Một chút sơ suất nhỏ thôi cũng khiến ảnh hưởng đến tính mạng bệnh nhân. Từ những mũi kim tiêm, từ những viên thuốc đến chế độ ăn uống… đều phải cẩn thận, tỉ mỉ.
Tuyển sinh Cao đẳng Điều dưỡng chỉ cần tốt nghiệp THPT
Luôn tự động viên, chấn an mình trước bệnh nhân và người nhà
Mặc dù nhiều áp lực như vậy, nhưng mỗi sáng khi thức dậy tôi luôn tự trấn an mình, nghề nào cũng có vất vả khó nhọc riêng, đã lựa chọn con đường cứu đời cứu người này thì sẽ cố gắng đi đến cùng. Nhưng cuộc đời quả thật không hề công bằng và đơn giản như tôi nghĩ, tôi bị người nhà cháu bé la mắng và chửi bới vì “tiêm đau”, họ vu oan cho tôi vì không nhận được “Phong bì” nên cố tình tiêm đau cho con cái của họ.
Người nhà cháu bé dùng những lời lẽ khá nặng nề để chỉ trích. Tôi tự hiểu rằng trong nghề của tôi đã có quá nhiều trường hợp nhận phong bì mà bố mẹ ai cũng xót con cái của họ vào đã mang bệnh rổi lại còn bị “cô tính tiêm đau” , thế nhưng những lời nói ấy thực sự đã khiến tôi tổn thương vì việc tiêm đau tôi không hề cố tình làm như vậy. Tôi giải thích việc tiêm thuốc hôm và hôm đó bé cũng sốt nên khóc cũng nhiều, nghe tôi giải thích vậy bố mẹ cháu cũng nguôi ngoai rồi lại trở về phòng. Còn tôi đứng trơ trọi ở bệnh viện mà trong lòng tràn ngập nỗi buồn và hối hận…
Tiếp tục với tình yêu nghề hay đi theo hướng khác
Khi con tròn 5 tháng tuổi, tôi gửi con cho ông bà nội để trở lại làm việc. Những bề bộn trong công việc làm tôi không còn thời gian chăm sóc cho chồng, cho con đẻ của mình, ở bệnh viện không thể cáu với bệnh nhân, tôi đem hết bực tức về nhà trút lên đầu chồng con cái. Tình cảm vợ chồng tôi dần phai nhạt sau mỗi lần giận dữ vô cớ của tôi. Cho đến một hôm tôi bỗng nổi điên đánh đứa con 2 tuổi của mình chỉ vì quấy khóc trong khi soạn kế hoạch chăm sóc bệnh nhân. Đúng lúc chồng tôi về, anh tức giận quát mắng và tuyên bố “Nếu cứ tiếp tục theo đuổi công việc áp lực chồng chất này thì sớm muộn gia đình cũng tan nát”.
Là một người mẹ, một Điều dưỡng viên, chăm sóc cho hàng trăm đứa trẻ, hàng nghìn bệnh nhân nhưng con mình như thế nào, ốm đau ra sao tôi lại không hề hay biết.
Chính công việc “cứu người cứu đời này” đang khiến tôi kiệt sức, đẩy gia đình đến nguy cơ tan vỡ, con tôi bị bỏ rơi…Tôi ước gì mình không yêu nghề, ước gì trước đây có Cao đẳng Dược thay vì Điều dưỡng, cũng là công việc cứu người nhưng ra làm công việc bán thuốc cho nhàn. Liệu giờ đây, tôi có còn cơ hội nào để làm lại từ đầu không?.
Nguồn: Cao đẳng Y Dược